Quy Phục Vợ Yêu pdf ; THỂ LOẠI Quy Phục Vợ Yêu pdf. 1 truyện . Xếp theo . Mới nhất ; A-Z ; Đánh giá ; Xu hướng ; Xem nhiều ; Full. Quy Phục Vợ Yêu . 5. BTNLing Trang phục cà vạt trắng. Quy tắc trang phục cưới này là trang trọng nhất trong số họ — và hiếm nhất. Đó là thứ thường được dành cho các sự kiện cực kỳ sang trọng, như tiệc chiêu đãi của Nhà Trắng, bữa tối cấp nhà nước và đám cưới hoàng gia. Dù vậy, anh vẫn rất cố gắng chiều chuộng bạn đời, yêu thương vợ con. Anh xung phong chăm sóc con cái, dành nhiều thời gian cho vợ hồi phục sau sinh. Cuộc sống hôn nhân đang hạnh phúc, ngọt ngào, cả gia đình chị Mai ở Malaysia đều nhiễm bệnh Covid-19. Nội quy lao động là văn bản do người sử dụng lao động ban hành quy định về những yêu cầu được đặt ra đối với người lao động trong việc tuân thủ Lao động nam đang đóng BHXH khi vợ sinh con được nghỉ việc hưởng chế độ thai sản như sau: Trang phục nơi công Từ lúc bắt đầu cuộc yêu bằng những cái hôn dài không nghỉ, đến lúc "nhập cuộc" chàng cũng "yêu" liên tục, hối hả, nhiều cảm xúc đến mức tôi buộc phải hùa theo chàng, bất khả kháng. Chàng vẫn làm đủ chiêu trò để chiều vợ, làm cho vợ thăng hoa, nhưng nếu Danh sách chương truyện Chinh Phục Vợ Yêu. Chương 1 - Không duyên sẽ không gặp nhau. Chương 2 - Lướt qua nhau. Chương 3 - Bị đá. Chương 4 - Cô gái này rất thú vị. Chương 5 - Cảnh nóng xinh đẹp. Chương 6 - Bất ngờ gặp lại. Chương 7 - Người đàn ông này rất nguy hiểm. Chương TF17p3. Bảy giờ mười phút, Chung Diệc Tâm khoác cánh tay Trần Hiêu xuất hiện ở phòng hòa nhạc. Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi, hai người áo quần chỉn chu, khí chất xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt tò khi hai người vào chỗ ngồi không lâu, tiếng thông báo từ trong cánh gà vang lên, cả hội trường dần yên tĩnh. Thành viên của dàn nhạc lần lượt mang theo nhạc cụ tiến vào sân khấu, mà khi Lương Tễ Thần xuất hiện cùng cây cello, Chung Diệc Tâm nghe thấy có không ít cô gái nhỏ giọng tán thưởng.“Sư huynh của tôi đấy.”, trong mắt cô không phải không có vẻ vui mừng, quả thật sư huynh đã cho cô không ít thể Hiêu nhìn thoáng qua, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng từ dáng người và tác phong, thì đúng là người đàn ông trong clip hôm hờ hững nói “Em lấy cái loa thông báo một lần là được rồi.”Chung Diệc Tâm hừ nhẹ một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô tập trung nhìn lên sân khấu, cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện lúc ở nhà. Có điều, trên vành tai vẫn còn hơi ấm anh để lại, làm sao mà cô có thể xem nhẹ được?Sau cái động chạm ngắn ngủi, anh thu tay rất nhanh, như thể đó chỉ là một sai lầm vô tình mà thôi. Chung Diệc Tâm không truy cứu, đúng là cô cũng giật mình, có điều, sắp đến phần mở màn rồi, cô không có thời gian lôi thôi với nhất định là như lặng lẽ liếc Trần Hiêu một cái, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Tầm mắt giao nhau rồi lại lẳng lặng rời đi, cô giả vờ như không có chuyện gì, giở tờ giới thiệu ra nay có hai khúc nhạc, đầu tiên là bản Concerto dương cầm số 2 của Shostakovich, trên tờ giới thiệu có ghi, nghệ sĩ dương cầm Cao kể giữa cô và Cao Thanh có tồn tại khúc mắc thế nào, thì tối nay cô chỉ là một thính giả, đến đây với thái độ thưởng thức âm nhạc. Cao Thanh mặc lễ phục màu đỏ xuất hiện một cách long trọng, Chung Diệc Tâm cũng vỗ tay theo các khán giả Diệc Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh qua khóe mắt, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay đặt trên đầu gối, thái độ như lấy nhoẻn miệng nhạc bắt đầu, cô lắng nghe hết sức chăm chú. Vé Lương Tễ Thần cho là vị trí đẹp nhất, từ chỗ cô có thể vừa khéo quan sát được động tác tay của Cao Thanh. Mấy năm không gặp, kĩ năng của cô ta tiến bộ không ít, nhưng khi tiến vào chương hai thì rõ ràng là độ mạnh nhẹ chưa đạt, cao âm không đủ trong trẻo, chân giậm bàn đạp cũng hơi hỗn phải cô soi mói, nhưng người cùng ngành với nhau, không thể tập trung thưởng thức được, kiểu gì cũng sẽ xem xét dưới góc độ chuyên nghiệp. Nếu để so sánh, cô thích khúc nhạc thứ hai hiện của nhạc trưởng và các thành viên khác tất nhiên là không cần phải nói. Cô đặc biệt chú ý đến phần độc tấu cello của Lương Tễ Thần. U sầu, bi thương, đè nén không thể giãi bày, đúng như cô đã nói, Lương Tễ Thần hợp với kiểu nhạc quằn quại như thế này, quả thật là như được soạn ra dành riêng cho anh ta tuyệt nghe hết sức tập trung, hai tay nhẹ nhàng đánh tiết tấu trên đùi, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, thậm chí cũng không biết ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn cứ bám theo cô từ nãy đến quá trình biểu diễn, có một chuyện hài hước nho nhiều người lần đầu tiên đến nghe hòa nhạc đều không biết quy tắc, đò là một bản hòa tấu được chia làm nhiều chương, giữa các chương, chỉ huy và dàn nhạc sẽ dừng lại một lát, mà lúc này thì không được vỗ tay. Trước khi khúc nhạc bắt đầu, sẽ có nhân viên hậu đài đứng ở trước hàng ghế đầu giơ biển nhắc nhở khán giả, nhưng có không ít người quá nhiệt tình, bất chấp vỗ tay rào lẽ vị nhạc trưởng sợ có người vỗ tay, nên ngay khi chương nhạc thứ hai kết thúc, ông ta không nói gì, cũng chẳng thèm lau mồ hôi, cứ thế ra hiệu cho dàn nhạc tiến vào chương tiếp theo, làm cả dàn nhạc có phần mơ Diệc Tâm bị hành động đáng yêu đó chọc cho bật Hiêu nhìn cô với vẻ khó hiểu, “Thế mà cũng buồn cười ư?”Chung Diệc Tâm đoán anh không get được điểm gây cười, anh không vỗ tay, cũng không phải là do anh biết quy tắc, mà chẳng qua là lười nhấc tay mà thôi. Vừa nghĩ thế, cô liền cảm thấy mình nên giải thích với anh một ghé vào tai Trần Hiêu, nhỏ giọng giải thích với anh. Cô vừa lại gần, mùi hương trên tóc cô cũng quấn tới theo, cộng thêm hơi thở ấm áp, làm anh cảm giác vành tai ngứa kinh khủng, lòng nao nao, về phần cô nói gì, anh không nghe tới kịp buổi hòa nhạc này, lúc chiều anh ký hợp đồng với đối tác xong liền lên máy bay vội vàng trở về, lịch trình tương đối gấp gáp. Anh không phải là người yêu thích âm nhạc cổ điển, anh vốn tưởng mình sẽ chán đến mức buồn ngủ, nhưng mọi chuyện xảy ra tối hôm nay lại thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của thế, ngay khi Chung Diệc Tâm ngồi thẳng lại, Trần Hiêu bỗng không muốn bỏ qua, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng nói “Tôi không hiểu, nói lại lần nữa xem.”Chung Diệc Tâm ghét bỏ liếc anh một cái, nói rõ ràng như thế mà còn không hiểu, ngốc nhiên cô cảm thấy lo cho tương lai của tập đoàn Hành Sinh, lát nữa về phải hỏi Chung Kỳ Nhạc có mua cổ phiếu của Hành Sinh hay không, nếu có thì phải nhanh chóng bán vốn định đợi sau khi kết thúc buổi hòa nhạc sẽ giải thích cho anh, nhưng không hiểu sao Trần Hiêu cứ khăng khăng kéo tay cô lại, như thể cực kỳ tò mò về chuyện này, Chung Diệc Tâm hết cách, đành phải ghé gần lại giải thích thêm một lần nữa. Lần này thì Trần Hiêu đã hiểu, nhưng lại lắm câu hỏi hơn.“Người ở đằng sau kia gõ cái gì đấy?”“Trống định âm.”“Sao khúc này lại không có đàn piano?”“… Tại vì đây không phải là bản concerto[1] dương cầm, anh tự xem tờ giới thiệu đi.”Một lát sau, Trần Hiêu lại huých khẽ vào tay cô rồi ghé sát vào tai cô hỏi “Nhạc trưởng bao nhiêu tuổi rồi?”Chung Diệc Tâm đang định châm chọc thì vành tai vốn lạnh vì điều hòa trong thính phòng bỗng bị bờ môi ấm áp của anh chạm vào, chỉ trong chốc lát. Câu hỏi của anh rất ngắn, con chữ ít ỏi, nhưng dư chấn lại dài, khiến cho lông tơ trên tai cô cũng như dựng cả lúc hoảng hốt, dường như hiểu ra ý đồ của anh, cô không trả lời, ngoảnh mặt sang một bên, ép mình phải tập trung, nhưng mà, tay cô vẫn bị anh nắm lấy. Cô tự nói với mình, sở dĩ không tiếp tục thì thầm to nhỏ với anh nữa là vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác, cho dù xung quanh mình cũng không thiếu những người chốc chốc lại tán gẫu với đối không phải vì tim đập quá nhanh nên cô không nói thành lời né tránh một cách tự nhiên, Trần Hiêu cũng không ép, anh nới tay ra, hai người lại bình thường trở lại, nhưng cô cảm giác, có gì đó đang lặng lẽ thay nhạc kết thúc, dàn nhạc chơi một khúc đệm sau cùng[2], rốt cuộc khán giả cũng có thể nổ một tràng pháo tay giòn giã. Chung Diệc Tâm đưa Trần Hiêu vào hậu đài, cô muốn chào hỏi Lương Tễ Thần.“Sư huynh, tối nay anh thể hiện rất tốt, cảm ơn vé của anh.”, sau đó, cô giới thiệu Trần Hiêu với Lương Tễ Thần, “Chồng em.”Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, sau đó hàn huyên đôi ba câu rồi tạm lúc này, Cao Thanh cũng trở lại sau khi ký tên cho mấy người hâm mộ, cô ta chào đón Chung Diệc Tâm bằng một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Khéo vậy, hôm trước vừa mới gặp cậu xong, đây là…”Ánh mắt của cô ta dừng trên người Trần Diệc Tâm lẳng lặng đứng chắn trước mặt Trần Hiêu, khách sáo nói “Chồng tôi.”“Tôi quên mất, giờ nên gọi cậu là cô Trần mới phải.”, giọng điệu của Cao Thanh nghe đầy ẩn ý, “Anh Trần, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”Trần Hiêu liếc Cao Thanh một cái, không có ý định đáp lời. Anh dùng ánh mắt hỏi Chung Diệc Tâm có muốn đi không, cô gật đầu, chỉ đợi chào tạm biệt Lương Tễ Thần nữa là nhiên có mấy tay phóng viên ùa vào, nhìn thẻ tên đeo trước ngực thì họ là phóng viên của đài truyền hình và của một tạp chí âm nhạc cổ điển trong Tễ Thần và Cao Thanh là đối tượng chính của cuộc phỏng vấn này, một lần gặp được cả hai, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Trong đó, có một tay phóng viên trông đứng tuổi tinh mắt nhận ra Chung Diệc cố xảy ra tại thính phòng Boston năm đó là tin tức ồn ào nhất trong giới âm nhạc cổ điển. Tuy rằng sau đó các bài báo đều đã bị dập bỏ, dần dần hạ nhiệt, cái tên Chung Diệc Tâm cũng như biến mất khỏi làng nhạc, nhưng sau khi có tin Hứa Xương Ngạn và Lương Tễ Thần về nước tổ chức lưu diễn, cái tên này lại bị đào ra.“Cô Chung Diệc Tâm, xin hỏi tối nay cô đặc biệt đến ủng hộ buổi biểu diễn của sư huynh sao?”Chung Diệc Tâm thoáng sửng sốt, cô khẽ gật đầu, không nói phỏng viên hỏi tiếp “Cô Chung Diệc Tâm, nghe nói gần đây cô mới kết hôn, trước tiên xin chúc mừng cô, mặt khác, có thể tiết lộ một chút về chân tướng của sự cố năm đó không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ở trên sân khấu vậy?”Một lời nói hất tung cả ngàn con sóng. Từ sau khi về nước, Chung Diệc Tâm chưa từng gặp phải chuyện thế này, cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại tóm lấy tay Trần Hiêu theo bản năng. Giây phút đó, lòng bàn tay cô lạnh toát, cho dù cô đã cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có Trần Hiêu mới cảm nhận được cô đang khẽ run lặng lẽ nhìn về phía anh, ánh mắt đầy vẻ bất lòng anh chấn động, đây là lần đầu tiên Chung Diệc Tâm để lộ vẻ yếu đuối chân thực với anh, cho dù ngày đó ở trại căn cứ bị người ta khiêu khích, nhưng cô còn chẳng biến mặt Trần Hiêu lập tức tối lại, anh cởi bỏ áo vest khoác lên người Chung Diệc Tâm, một tay ôm cô vào lòng, rồi lạnh giọng nói với tên phóng viên “Vợ tôi không cần thiết phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, xin tránh ra cho.”, nói xong, anh ôm cô đi ra phía bên phóng viên kia biết đã dây phải người khó đối phó, nhưng vẫn không chịu buông tha, hắn tiến đến trước mặt hai người, giơ máy ảnh lên nháy lia lịa, miệng vẫn liên tục hỏi “Là do tay cô có vấn đề với dây thần kinh, hay là vì trạng thái tinh thần?…”Trần Hiêu nghe thấy thế thì đột nhiên biến sắc, vóc người anh cao, động tác mau lẹ, anh tiến đến cầm thẻ của hắn ta lên nhìn lướt qua, sau đó lạnh lùng nói, “Diêu Phong của tạp chí Âm nhạc cổ điển và cuộc sống, tôi nhớ rồi, tôi khuyên anh xóa hết những bức ảnh đó đi, bằng không chúng ta gặp nhau tại tòa án.”Diêu Phong vẫn chưa nhận ra anh là ai, nhưng lại bị thái độ của anh vây cho nghẹt thở. Đang lúc hắn chưa biết phải làm sao, thì Cao Thanh đột nhiên chen vào “Anh phóng viên này, tôi khuyên anh đừng nên đối đầu với cậu chủ của Hành Sinh, mau xóa những bức ảnh chụp vợ anh ấy đi.”Trần Hiêu lạnh lùng ngước mắt, tóm ngay được vẻ trào phúng trong ánh mắt Cao Thanh. Anh nhớ đêm đó Chung Diệc Tâm kể cô gặp phải một người rất đáng ghét, không hiểu sao anh lại cảm thấy chính là Cao mặt tên phóng viên lộ vẻ quẫn bách, hắn không dám hỏi lại, đành phải lề mề xóa bỏ đống ảnh này, Lương Tễ Thần điềm tĩnh nói “Anh Trần, anh đưa vợ anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ kiểm tra xem hắn ta có xóa hết hay không.”Trần Hiêu gật đầu, anh ôm Chung Diệc Tâm bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi, Chung Diệc Tâm cũng không quên nhìn Lương Tễ Thần với ánh mắt cảm khỏi nhà hát lớn, hai người đi tới cạnh xe. Trần Hiêu đưa tay che nóc xe cho cô, đợi cô ngồi vào chỗ rồi, lại thấy Lương Tễ Thần đang đi vội về phía này, anh liền đóng cửa lại, đứng đó tay Lương Tễ Thần cầm một cái túi giấy, anh ta liếc qua Chung Diệc Tâm đang ngồi trong xe, sau đó đưa cái túi cho Trần Hiêu, “Cái này là thầy tôi dặn tôi đưa cho cô ấy.”Trần Hiêu gật đầu, anh hỏi “Đây là gì vậy?”“Là video và audio những lần biểu diễn trước của cô ấy, anh có thể lấy ra xem.”“Biểu diễn?”, vừa rồi nghe phóng viên nhắc đến buổi biểu diễn, trong lòng Trần Hiêu đã có dự cảm, nhưng tình huống lúc đó gấp gáp, anh không rảnh phân tâm, cho đến lúc này mới chợt nảy sinh nghi Tễ Thần giữ nguyên vẻ lãnh đạm, không có vẻ trào phúng, cũng không có biểu cảm gì khác, “Anh Trần, chẳng lẽ anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của vợ anh à?”***[1] Concerto và symphony giao hưởng khác nhau, hiểu đại khái là concerto thì có một loại nhạc cụ chính, các nhạc cụ khác chỉ làm nền hỗ trợ; symphony thì có rất nhiều nhạc cụ phối hợp chặt chẽ với nhau.[2] Đoạn nhạc encore Là một màn trình diễn bổ sung khi chương trình ​​kết thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán Càng về sau có lẽ truyện càng nhiều khái niệm về nhạc cổ điển, chỗ nào không đúng mong các cao nhân góp ý nhé! Đêm tân hôn, Chung Diệc Tâm phòng không gối chiếc. Nửa đêm, Trần Hiêu trở về, thái độ lạnh lùng, đưa ra yêu cầu ở riêng với cô. Chung Diệc Tâm còn mặc bộ váy đỏ tươi lúc đi kính rượu, thản nhiên lấy r Domain Liên kết Bài viết liên quan Truyện quy phục vợ yêu Quy Phục Vợ Yêu - Tác giả SươngSương - Để trả thù cho cái chết của cha, Lăng Tuệ đã tìm cách leo lên giường của chồng chưa cưới của đứa em gái "tốt". Đến ngày đám cưới của họ, một tay cô đứng lên vạch mặt bộ mặt giả tạ Xem thêm Chi Tiết Chinh Phục Vợ Yêu Một lần tình cờ gặp nhau ngoài ý muốn, cuộc đời hai người như đã định dây dưa không thể dứt. Anh có thể áo mũ chỉnh tề nói yêu cô, nhưng cũng có thể không bằng cầm thú chiếm đoạt cô, cô kháng cự thì b Xem thêm Chi Tiết Quy Phục Vợ Yêu - Chương 35 Say Quy Phục Vợ Yêu Chương 35 Say Chương trước Chương tiếp Lăng Tuệ rời khỏi Phó Mặc Quân, ánh mắt cô lại lần nữa lướt qua bàn đồ ăn sang trọng. Vừa bước thì một nữ phục vụ bưng một li rượu dừng trước mặ Xem thêm Chi Tiết Chương 57 Hôn lễKhi về nước, Mạnh Quỳnh lê xe đánh thẳng về khu nhà cô đã từng ở. Điều này khiến cô ngây ra giây lát.“Sao chúng ta lại đến đây.”Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều.“Đến gặp bố vợ xin cưới.”Đứng trước ngôi mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh nắm chặt tay cô nhìn về hướng người đàn ông trên ngôi mộ.“Đời này con sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Xin bố cứ yên tâm.”......Một ngày xuân, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực truyền thông nghe tin chạy tới khu thực hiện lễ cưới. Nhưng vừa đến ngoài cửa đã bị chặn lại, canh phòng nghiêm ngặt Quỳnh nhìn đám báo chí thông qua khung cửa kính, dù đang bị chặn nhưng tất cả đều dốc toàn lực để nhìn vào chiếc ghế dài, Lăng Kì đang ngồi trên chiếc ghế mà bấm điện thoại. Cậu bé hôm nay phải đi bên cạnh bố của mình. Mặc dù rất muốn chạy sang phòng mẹ nhưng đều bị ngăn lại, chỉ vì cậu là con bé hậm hực nhìn bố một lúc, sao bố của cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?Nhìn là một chuyện, sâu trong thâm tâm ai đó cũng đang hồi hộp đến phát điên một căn phòng Nhung trong chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, nửa trên đính đầy những bông hoa khăn voan cùng màu, nửa dưới thêu cầu kì. Chiếc váy tôn lên bờ vai trắng ngần đầy quyến rũ. Vạt váy gấp kiểu, lớp voan cùng len phủ lên một màu hông nhạt đính đầy những viên kim Mạch Hoa cùng Lăng Vi ngồi bên cạnh liên tục tấm tắc khen ngợi.“Mắt nhìn người của con trai ta thật tốt.”Tô Mạch Hoa nhìn cô một lúc, lòng bà dương như nhớ ra điều gì mà thở dài.“Chả trách lúc con rời đi, nó lại điên cuồng tìm kiếm đến nỗi bị thương như vậy.”Bị thương? Phi Nhung nghe xong hơi cau mày quay qua nhìn bà. Mà Tô Mạch Hoa nói xong cũng nhận ra mình lỡ lời mà cười qua loa.“Hôm nay ngày vui hai đứa, nhớ tận hưởng đấy nhé.”Dứt câu bà cũng rời đi, để lại trong lòng cô một dấu chấm cả quá trình diễn ra, gương mặt cô trông không mấy hài lễ long trọng với hầu hết đều là những người quen của Mạnh Quỳnh .Chiếc váy cưới rạng rỡ tiến vào lễ đường, theo sau là hai đứa trẻ đáng yêu đi tay anh nắm chặt tay cô, hai người tay trong tay tiến bước đến nơi, anh đã cầm lấy chiếc micro của anh, giọng mang theo sự vui vẻ và ngọt ngào. Ánh mắt đầy yêu thương ngước nhìn cô.“Vợ à, anh không ngại để em cướp hôn lần nữa đâu.”Quả thật là cô cướp hôn của anh. Nhưng chẳng phải hôm đó, tên nào cũng rất phối hợp sao?Mặt cô đến khúc này là đỏ bừng, dòng suy nghĩ kia cũng theo đó trôi đi. Hôm nay, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Bó hoa trên tay cũng run theo sự xúc động gả cho người mình yêu, sống hạnh phúc đến phần đời còn lại. Đây đều là những ước mơ của hầu hết mọi khi lễ cưới xong xuôi, hai người cùng nhau trở về. Hai đứa trẻ lại ở cùng Tô Mạch Hoa và Phó Trung Kì bên Biệt trên giường phủ đầy những cánh hoa, tay cô vẫn cầm chặt bó hoa nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng lấp ngập ngừng.“Phó Mạnh Quỳnh , em yêu anh...”Mạnh Quỳnh hơi cau mày, anh bước lại gần mà đè cô xuống, bàn tay hư hỏng luồn vào trong vạt áo, bầu không thí thay đổi hẳn.“Gọi là ông xã.”Phi Nhung nở nụ cười, lặp lại theo lời anh.“Ông xã.”Cô liền chủ động nhón lên hôn. Sau một hồi giằng co kéo qua kéo lại, giữa hai người đã không còn một tấc vải. Nhưng ngay khi bắt đầu, bàn tay cô đã chạm vào một vết sẹo dài, cảm giác lồ lộ hiện rõ bên cánh tay trái, ngay lúc này, câu nói ban nãy của Tô Mạch Hoa hiện cuồng tìm kiếm cô đến nỗi bị thương.“Dừng lại!”Anh vừa tiến vào thì đã bị câu nói của cô làm hụt hẫng. Anh hơi cau mày không quá quan tâm nhưng chưa kịp làm gì cô đã cắn mạnh khiến anh ngừng không muốn cũng phải dừng, mặt mày người nào đó ủ rũ thấy nhướn người bật ánh đèn đầu giường, chút ánh sáng màu vàng của ánh đèn hiện rõ. Giờ phút này cô mới thấy rõ những vết thương in hằn trên bả trước anh đâu hề có những vết thương này.“Cái này ở đâu...?”Cô lên tiếng chất vấn, bàn tay mân mê những vết sẹo. Một xúc cảm nhói trào hơi xoa đầu.“Anh té.”Sắc mặt cô biến đổi đến khó coi, hai mắt cô lại dần đỏ quạnh, vết thương nhiều như thế này, hơn nữa còn in sâu như vậy, chữ té này của anh thật là đang không coi sự quan tâm của cô là gì!Thấy cô như vậy anh lại hoảng loạn đưa tay lau đi vệt nước giờ đây nước mắt cứ chảy, anh thật có chút bối rối, đã tự nhủ sẽ không làm cô khóc vậy mà hết lần này đến lần khác cô khóc đều do mọi chuyện lại thành ra như vậy rồi?

quy phục vợ yêu